Nhãn: ,

Bước đi không đầu



Từ đầu đến tim 


Điểm đầu tiên: cố thành không đầu. Quán tưởng bản thân mình không đầu; di chuyển không đầu. Điều này có vẻ vô lí, nhưng đó là một trong những bài tập quan trọng nhất. Thử điều đó đi, và thế thì bạn sẽ biết. Bước, và cảm thấy dường như bạn không có  đầu. Ban  đầu  đấy sẽ chỉ 
‘dường như’. Điều đó sẽ rất lập dị. Khi cảm giác này tới với bạn rằng bạn không  đầu, nó sẽ rất lập dị và kì lạ. Nhưng dần dần bạn sẽ lắng vào tim. 


Có một luật. Bạn có thể đã thấy rằng ai đó mù nhưng có tai rất thính, có tai âm nhạc hơn. Người mù mang nhiều chất nhạc hơn; cảm giác của họ về nhạc sâu sắc hơn. Sao vậy? Năng lượng vốn thường chuyển qua mắt bây giờ không thể  đi qua  được chúng, cho nên nó chọn 
con đường khác - nó di chuyển qua tai. 


Người mù có nhạy cảm sâu sắc hơn về xúc giác. Nếu người mù chạm vào bạn, bạn sẽ cảm thấy khác biệt, vì chúng ta thường làm nhiều việc qua xúc giác hơn là qua mắt: chúng ta chạm lẫn nhau qua mắt. Người mù không thể chạm được qua mắt, cho nên năng lượng chuyển qua 
tay người  đó. Người mù, nhạy cảm hơn bất kì ai sáng mắt.  Đôi khi  điều  đó không thể là như vậy, nhưng nói chung, nó là như vậy  đấy. 


Năng lượng bắt  đầu chuyển sang trung tâm khác nếu trung tâm này không có đó. Cho nên thử bài tập này mà tôi đang nói tới - bài tập về việc không đầu - và bỗng nhiên bạn sẽ cảm thấy điều lạ: nó sẽ dường như là lần  đầu tiên bạn mới  ở con tim. 


Bước đi không đầu. Ngồi xuống thiền, nhắm mắt và đơn thuần cảm thấy rằng không có đầu. Cảm thấy, “Đầu mình đã biến mất.” Ban  đầu  điều này sẽ chỉ là ‘dường như’, nhưng lát nữa thôi bạn sẽ cảm thấy rằng  đầu  đã thực sự biến mất. Và khi bạn cảm thấy rằng đầu bạn đã biến mất, trung tâm của bạn sẽ tụt xuống tim - ngay lập tức! Bạn sẽ 


nhìn thế giới qua con tim chứ không qua đầu. 


Khi lần  đầu tiên người phương Tây tới Nhật bản, họ không thể nào tin được rằng người Nhật bản đã có truyền thống hàng thế kỉ rằng họ nghĩ qua bụng. Nếu bạn hỏi đứa trẻ Nhật - nếu nó còn chưa được giáo dục theo cách phương Tây - “Ý nghĩ cháu  ở  đâu?”, nó sẽ trỏ ngay vào bụng mình. 


Hàng thế kỉ hàng thế kỉ đã trôi qua, và nước Nhật đã sống không có đầu. Đấy chỉ là khái niệm. Nếu tôi hỏi bạn, “Ý nghĩ của bạn xảy ra từ  đâu?”, bạn sẽ chỉ vào  đầu, nhưng người Nhật sẽ chỉ vào bụng, không phải vào đầu - một trong những lí do tại sao tâm trí người Nhật lại bình thản hơn, tĩnh lặng hơn và tự chủ hơn. 


Bây giờ  điều này bị náo  động bởi vì phương Tây  đã lan ra mọi thứ. Bây giờ không tồn tại phương Đông nữa. Chỉ còn một số cá nhân, những người giống như hòn đảo đây đó mới làm cho phương Đông tồn tại. Về mặt địa lí, phương  Đông  đã biến mất. Bây giờ toàn bộ thế giới là phương Tây cả. 


Thử không đầu đi. Thiền khi đứng trước gương trong buồng tắm. Nhìn sâu vào trong mắt bạn và cảm thấy rằng bạn  đang nhìn từ tim. Dần dần trung tâm tim sẽ bắt  đầu vận hành. Và khi tim vận hành, nó sẽ thay  đổi toàn bộ tính cách của bạn, toàn bộ cấu trúc, toàn bộ mẫu hình, bởi 
vì tim có cách riêng của nó. 
------------------
Trích : Thiền - Osho

1 Nhận xét:

  1. Lover of Life said...:

    Câu chuyện bên lề tí :D

    Người Nhật họ đã coi việc linh hồn trú ngụ ở bụng từ lâu. Vậy nên những Samurai tự sát bằng cách mổ bụng của mình ra, “Tôi sẽ mở chỗ ngồi của linh hồn của tôi để cho anh xem nó ra sao. Hãy nhìn bằng chính mắt anh xem nó dơ hay sạch”.
    hiii

Post a Comment