Nhãn: ,

Yoga - Bài 6 - Thư giãn theo tư thế xác chết (Shavasana)


Shravasana hay “Tư thế Xác Chết” có thể tập bất cứ giờ nào, ngay cả thời gian mà các asanas không nên tập, như trong lúc bị bệnh, thời kỳ kinh nguyệt hay thai nghén. Trong tư thế này thân giữ hoàn toàn bất động, và được “nạp điện vào” với năng lượng vũ trụ (pranic energy), và sự chú ý của trí dần dần thoát khỏi thân và thế giới chung quanh để được thu hút vào trong trạng thái yên tịnh sâu lắng bên trong. Thân và trí cùng nhau đạt đến sự nghỉ ngơi hạnh phúc hoàn toàn.

Để nhận được tất cả lợi ích từ việc thực tập asanas, tư thế Xác chết phải được thực hiện khoảng từ 10 giây đến 1 phút giữa mỗi tư thế. Sự nghỉ ngơi hợp lý trong tư thế Xác chết hoàn toàn làm cho cơ thể yên tĩnh và ngăn ngừa sự quá căng thẳng của cơ bắp, sự kích thích quá độ của hệ thống tuyến, của sự tuần hoàn và hô hấp. Ta phải nghỉ ít nhất cho đến khi hơi thở và nhịp tim trở nên bình lặng. Sau khi tập các asanas và xoa bóp phải thư giãn sâu trong ít nhất là 3 phút. Những ai có huyết áp cao nên tập ít nhất 5 đến 10 phút thư giãn sâu hàng ngày, vì rằng chúng ta đã thấy đây là một trong những cách điều trị tốt nhất về huyết áp cao.

Khi bạn thực hiện tư thế Xác chết, nằm ngửa, đắp một cái mền nếu bạn cảm thấy lạnh. Tay thẳng và chân hơi cách nhau ra, lật ngửa lòng bàn tay, các ngón tay sẽ tự nhiên hơi co lại. Nhắm mắt lại. Đừng cử động một cơ bắp nào của thân thể kể cả mi mắt. Hãy giữ hoàn toàn bất động giống như khi bạn đã chết. Trí bạn đắm chìm vào luồng hơi thở trong trạng thái mát mẻ và an bình.
                         
Thư giãn chân và ngón chân bạn... bắp chuối, đầu gối và đầu Hãy cảm thấy rằng cả hai chân bạn hoàn toàn thư giãn, không căng thẳng hay gò ép một nơi nào cả. Giờ đây thư giãn toàn bộ cơ quan nội tạng, hệ tiêu hóa, phổi, tim,... thư giãn lưng và cột sống của bạn... Giờ cảm nhận các ngón tay bạn: thư giãn ngón tay và bàn tay, phần dưới cánh tay, cùi chỏ, phần trên cách tay, vai, cổ... 


Giờ bạn phải cảm thấy rằng cả thân thể bạn từ cổ trở xuống hoàn toàn thư giãn, không có mảy may căng thẳng nào. Cảm thấy rằng luồng thư giãn đó đang di chuyển lên đến mặt bạn, thư giãn hai má, miệng và môi, hai tai, mũi và hai mắt... hãy cảm thấy rằng tất cả độ căng quanh mắt bạn hoàn toàn tan biến... Hãy cảm nhận óc bên trong sọ bạn, óc bạn cũng hoàn toàn thư giãn. Giờ đây thì toàn thân thể của bạn từ đâu ngón chân đến đỉnh dầu hoàn toàn thư giãn. Bạn cảm thấy nhẹ như một cái lông và rất là thoải mái...
Bây giờ nhận thức đến hơi thở của bạn, thở chậm và sâu từ cơ hoành. Khi bạn hít vào, hãy tưởng tượng bạn đang hít năng lượng vũ trụ vào trong từng tế bào của thân thể bạn, tâm trí và cơ thể bạn đang được hoàn toàn nạp đầy năng lượng trở lại. Hãy cảm nhận năng lượng từ vũ trụ lưu thông xuyên qua bạn, rửa cuốn đi tất cả các căng thẳng và tiêu cực, tẩy sạch bạn bên trong lẫn bên ngoài. Cảm thấy chính mình tràn đầy với năng lượng thanh lọc này, tỏa ra từ mỗi lỗ chân lông của thân thể bạn... làm cả người bạn tràn đầy với niềm vui và tình thương.
Hãy giữ tư thế nầy bao lâu tùy bạn thích. Sau đó, bạn sẽ cảm thấy hoàn toàn tươi mát từ thân thể, tâm trí và tinh thần...


Nguồn : yogavn.vn

Nhãn: ,

Yoga - Bài 5 - Thế trán chạm gối (Janushirasana)


Thế đầu đến gối (Janushirasana)

   Ép luân xa Muladhara với gót chân phải, đưa thẳng chân trái ra phía trước. Trong lúc thở ra cúi người chạm đầu gối trái với trán. Sau đó khoá các ngón tay chặt lại, nắm chặt bàn chân trái với cả hai tay. Phải thở ra hết khi trán chạm đầu gối. Giữ tư thế này trong 8 giây. Thả hai tay ra và ngồi thẳng lên, đồng thời hít vào. Sau đó ép luân xa Muladhara với gót trái, và làm lại tuần tự như cách trên. Một hiệp bao gồm thực tập một lần với chân trái và một lần với chân phải. Tập 4 hiệp như vậy.

   Ích lợi: Tốt cho người bị đau lưng, viêm thần kinh toạ và bệnh trĩ, giúp tăng cường khả năng tiêu hoá. 

Nguồn : yogavn.vn

Nhãn: ,

Yoga - Bài 4 - Thế chào dài (Diirgha Pranama)


Thế chào dài (Diirgha Pranama) 

  Quì gối xuống thảm hoặc chiếu bằng 10 đầu ngón chân bẻ về phía trước và ngồi lên hai gót chân. Hít vào đưa hai cánh tay lên cao, hai bàn tay áp sát vào nhau, hai cánh tay sát vào tai. Thở ra, cong người xuống, hai tay chạm chiếu rồi từ từ đẩy tay về phía trước. 

Chú ý, hai tay luôn thẳng, mũi và trán chạm chiếu, mông luôn luôn phải ngồi trên gót chân. Nín thở 8 giây. Hít vào, hai tay nâng lên đỉnh đầu. Thở ra, hai tay buông xuống trở về tư thế ban đầu. Làm động tác này 8 lần.

  Ích lợi: Tăng cường sức mạnh cơ bụng, chống táo bón, đấy hơi, các rối loạn kinh nguyệt...


Nguồn : yogavn.vn

Nhãn: ,

Yoga - Bài 3 : Rắn hổ mang (Bhujaunggasana)



Thế rắn hổ mang (Bhujaunggasana) 

  Nằm sấp tai phải áp chiếu , tay xuôi theo thân. Sau đó, hai tay để lên ngang ngực, cằm chống xuống chiếu. Hít vào, hai bàn tay từ từ nâng lên cho đến khi tay thẳng, đầu ngửa ra đằng sau, càng căng càng tốt nhưng rốn vẫn phải chạm chiếu, mắt nhìn trần nhà. Nín thở trong vòng 8 giây. Sau đó, thở ra từ từ , hai tay dần hạ xuống trở về tư thế ban đầu. Tập 8 lần. 

- Đây là một trong ba asana rất cần thiết cho phụ nữ và phải được thực hiện hàng ngày. Nó - rất tốt cho chứng rối loạn kinh nguyệt và tim. 
- Hô hấp lâu làm giãn nở lồng ngực đến đúng hình dạng của nó. 
Các cơ bụng và cơ quan nội tạng đều được xoa bóp.

 Ích lợi: Tác động đến toàn bộ cột sống, trị những bệnh liên quan, giảm mỡ thừa vùng hông, giúp điều hoà kinh nguyệt...

Nguồn : Yogavn.vn

Nhãn: ,

Yoga - Bài 2 - Những lưu ý khi tập


- Nên mặc đồ mềm mại  khi tập
- Không nên ăn trước và sau khi tập yoga
- Nên tập trên nền cứng và với 1 cái chiếu ( or thảm tập ) ( Không nên tập trên giường )

- Kết hợp tư thế xác chết xen giữa các asanas để cân bằng cơ thể
- Việc tập thể dục hoặc các môn thể thao khác rất đáng khuyến khích nhưng không nên tập ngay sau khi tập asana
- Phụ nữ không được tập asana trong thời kỳ kinh nguyệt, trong lúc mang thai và trong vòng một tháng sau khi sinh con

by : baba33@gmail.com

Nhãn: ,

Yoga - Bài 1 : Mở đầu







- Con người có 7 luân xa.
- Động tác rắn hổ mang tác động vào luân xa ở cổ, ngực, thắt lưng.
- Yoga không phải là vận động cơ bắp ( gồng lên để thực hiện ). Nó là sự giải tỏa những căng thẳng đang tồn tại trong cơ thể. Có thể coi nó là 1 "phản hành động".
- 'Các tư thế Yoga tạo sức ép từ nhiều phía khác nhau trên các phần của cơ thể con người giống như một loại xoa bóp nhẹ'. Như trong động tác rắn hổ mang, có sự làm căng.


- Các động tác yoga ( asana ) được tập với sự cảm nhận ( không tập =  lí trí với 1 sự máy móc)
Càng cảm nhận cơ thể nhiều, bạn sẽ biết tập những động tác gì và tập bao lâu là cần thiết ( Trong sự cảm nhận, vùng cơ thể đang bất ổn sẽ chỉ dẫn cho bạn  nên tập động tác nào )
- Tập yoga làm tăng cường sinh lực
- Hơi thở là 1 yếu tố cực kì quan trọng trong yoga


by : baba33@gmail.com

Nhãn: ,

Không người làm



Giới thiệu các trích đoạn về sự hòa nhập giữa người làm và việc làm.


Người làm và mục tiêu không còn là hai chủ thể đối nghịch nhau mà hòa làm một. Người làm không còn cảm giác thực hiện nữa. Loại trạng thái vô thức này chỉ có khi chính người làm không còn tự ngã, và trở thành đồng nhất với hành động của họ


Sự tính toán trở thành lầm lạc. Hành động đi trật đường. Cái tâm rối loạn của người làm tạo nên sự rối loạn trong mọi hành vi. 


Con người là động vật có tư tưởng, nhưng chúng ta thực hiện những thành tựu vĩ đại trong khi không một tính toán và không suy nghĩ. Cái tâm “như trẻ con” (nhi tâm) này phải trải qua nhiều năm huấn luyện thuật “quên bản ngã” mới có thể khôi phục. Khi đạt tới trình độ này, con người “nghĩ mà không nghĩ”.   


Hắn suy nghĩ giống như những trận mưa rào từ không trung rơi xuống; hắn suy nghĩ giống như những đợt sống uốn lượn trên mặt đại dương, như muôn sao soi sáng bầu trời đêm tối, như lá xanh đang trổ ra trong gió heo may mùa Xuân. Chính người đó là hạt mưa, là đại dương, là muôn sao, là lá xanh tràn trề nhựa sống. 


“Vì cứ cố gắng nghĩ đến nó, nên anh không làm được. Hãy hoàn toàn chú tâm vào hơi thở, giống như anh không có việc gì khác để làm!” Tôi tốn biết bao thời gian mới đạt đến ý muốn của Đại sư; rốt cuộc rồi cũng thành công. Tôi tập tự quên mình trong hơi thở một cách dễ dàng đến nỗi đôi khi tôi có cảm giác rằng chẳng phải tôi đang thở mà – thật là kỳ lạ – tôi “bị thở” ( tự thở ). Có lúc tôi ngẫm nghĩ hàng giờ đồng hồ, không chịu thừa nhận ý niệm táo bạo này, nhưng tôi không hoài nghi rằng sự hô hấp còn có tất cả những diệu dụng mà Đại Sư đã hứa hẹn.


“Đừng suy nghĩ anh phải làm gì? Đừng suy tính làm cách nào để thực hiện! Cử động sẽ chỉ được thực hiện 1 cách êm thắm khi nó bất ngờ. Giống như thể cử động thực hiện chính nó. Anh không được cố tình cử động.” 


 “Anh phải hành động, giống như hài nhi nắm lấy ngón tay mà người ta chìa ra cho nó. Nó nắm chặt đến độ người lớn không khỏi ngạc nhiên về sức mạnh của cái bàn tay tí hon. Và khi nó buông ngón tay anh ra, bàn tay của nó không giật chút nào. Anh biết tại sao không? Bởi vì đứa trẻ không hề nghĩ trong đầu: Bây giờ ta phải buông ngón tay này ra để nắm lấy một vật khác. Nó hoàn toàn không tự giác, không có mục đích gì, khi từ vật này chuyển sang vật khác. Chúng ta bảo nó đang chơi đùa với vật, nếu nói rằng vật đùa với nó, có phải cũng đúng như nhau không?” 


Thời cơ đúng lúc của anh không đến là vì anh không chịu buông chính mình ra. Anh không chờ đợi sự thành công; trái lại, anh gồng mình chờ sự thất bại. Nếu cứ như vậy mãi, anh không có cách nào khác hơn là cầu viện tới 1 bí quyết nào đó, và khi nào anh còn cầu viện thì bàn tay anh sẽ không mở ra đúng cách – giống như bàn tay đứa hài nhi. Bàn tay anh không buông ra một cách tự nhiên như vỏ của một trái cây chín mùi.” 


“Nghệ thuật chân chính không có mục đích! Khi làm, anh càng cố chấp vì muốn thực hiện được thì anh càng khó thành công. Ý chí chấp thủ quá đáng là trở ngại của anh. Anh tưởng rằng điều gì chính anh không làm thì sẽ không xảy ra - Nhưng không phải vậy” 


 -----------------------


- Thả lỏng
- Hơi thở
- Nhịp nhàng


- Buông chính mình
-------------------------------- 
Nguồn : Thiền trong nghệ thuật bắn cung 

Nhãn:

30 bí quyết giúp trẻ lâu


1. Tập thiền buổi sáng
2. Tập yoga buổi chiều
3. Tập khí công sáng
4. Tập rung động thư giãn hàng tuần
5. Đi du lịch hàng tháng

6. Tập thở bụng
7. Suy nghĩ như mình đang ở tuổi 20
8. Tập bơi
9. Đi bộ buổi sáng
10. Yêu thương bản thân, công việc mình đang làm và mọi người xung quanh

11. Ăn chay nhiều hơn
12. Chia sẻ cuộc sống và công việc với bạn bè
13. Có những mục tiêu tốt đẹp và làm việc để tiến tới nó
14. Nghỉ ngơi hợp lí, không làm việc quá sức
15. Ngủ đủ giấc ( Giấc ngủ tốt nhất từ khoảng : 11h - 5h )

16. Chú ý tới những nguyên nhân gây stress và giải tỏa chúng
17. Tắm hàng ngày ( Tắm nước mát tốt hơn tắm nước nóng )
18. Đọc sách ( Truyện ) hàng ngày - Luôn học hỏi
19. Nghe thể loại nhạc bạn ưa thích - Tập hát
20. Xem các chương trình tivi, hài, giải trí, mở mang kiến thức

21. Tập 1 vài môn thể thao : Bóng bàn...
22. Chú ý cân bằng âm - dương trong ăn uống ( Thực dưỡng Oshawa  )
23. Bớt ăn muối, không ăn đường hóa học ( Dùng hoa quả, đường thốt nốt, đường mía, mật ong để thay đường trắng - Đường trắng làm sức khỏe trên nên yếu đi )
24. Lạc quan - Cười nhiều hơn.
25. Nhai kĩ khi ăn

26. Xem lao động là niềm vui
27. Giữ cho tâm hồn thanh thản
28. Học thêm 1 chút về y khoa - đông y - bấm huyệt
29. Thư giãn trước khi ngủ
30. Không ăn quá no - không để quá đói
----------------------------------------------------------------
3 yếu tố làm giảm tuổi thọ của bạn :

- Hay lo âu, buồn bã, cáu giận, ghen ghét
- Ăn uống không điều độ
- Ít tập tành thể dục & chăm sóc bản thân
--------------------------
by : baba33@gmail.com

Nhãn:

Tâm thức bạn là tấm gương




Phật nói: cốt lõi bên trong nhất của bạn đơn giản là trống rỗng. Nó chưa bao giờ làm điều gì. Nó không thể làm được. Nó là nhân chứng, bởi chính bản chất của nó. 


Hãy quan sát nó. Hãy tìm ra liệu điều ngài nói là đúng hay không. Hãy thử điều đó trong cuộc sống của bạn. Bạn đã là đứa trẻ, bây giờ bạn không còn là đứa trẻ nữa; thế rồi bạn đã là thanh niên, bây giờ bạn không còn trẻ nữa; bây giờ bạn đã trở nên già; thân thể thời thơ ấu đã mất rồi, tâm trí thời thơ ấu đã biến mất. Thế rồi bạn có một thân thể khác trong tuổi thanh niên của mình - cái đó đã qua đi. Sự cường tráng, sự sống động, tuổi thanh xuân, cái đẹp - mọi thứ đều đã biến mất. Bạn đã có một kiểu tâm trí khác - quá tham vọng, quá ham muốn, quá bản ngã. Bây giờ tất cả những cái đó đều là câu chuyện của quá khứ. 


Bây giờ cái chết đang tới; bạn có thể nghe thấy âm thanh của việc tới của nó mỗi ngày một gần hơn. Bạn có thể cảm thấy rằng mọi ngày khoảng cách đang trở nên nhỏ dần. Nhưng hãy quan sát một điều: bạn vẫn còn như cũ. Cốt lõi bên trong nhất của bạn đã không thay đổi một chút nào, nó đã không thay đổi chút nào. Khi bạn là đứa trẻ, nó vẫn là cùng tâm thức đó quan sát từ đằng sau. Bạn là thanh niên; nó vẫn là cùng tâm thức đó, quan sát. Thế rồi bạn trở nên già; nó vẫn là cùng tâm thức đó. 


Cứ dường như tâm thức là tấm gương. Đứa trẻ đứng trước tấm gương, tấm gương phản chiếu đứa trẻ; thanh niên đứng trước tấm gương, tấm gương phản chiếu thanh niên đó; ông già đứng trước tấm gương, tấm gương phản chiếu ông già này - nhưng tấm gương thì không là đứa trẻ, không là thanh niên, không là ông già. Cà khi tất cả đều đã qua đi đơn giản chỉ còn tấm gương phản chiếu cái không, chỉ hiện hữu ở đó. 


Tâm thức bạn là tấm gương. 


Biểu dụ này về tấm gương là cực kì có ý nghĩa. Nó sẽ rất có ích về Đạo nếu bạn có thể hiểu được nó. Tâm thức đang đứng đằng sau, quan sát. Nó là nhân chứng. Mọi sự tới rồi đi... cũng giống như bộ phim. Bạn ngồi trong rạp chiếu phim; trên màn ảnh nhiều điều tới rồi đi. Đôi khi bạn bị đồng nhất nữa. Đôi khi bạn trở nên bị đồng nhất với diễn viên. Có thể anh ta đẹp, mạnh mẽ, có duyên, sự duyên dáng của cá tính, gây ấn tượng, có sức hấp dẫn nào đó: bạn bị đồng nhất, bạn quên mất bản thân mình. Trong một khoảnh khắc bạn bắt đầu nghĩ cứ dường như anh ta là bạn. Đôi khi điều xảy ra là có một cảnh rất buồn, và bạn bắt đầu khóc. 


Mắt bạn đẫm lệ... và chẳng có gì trên màn ảnh cả - chỉ là ánh sáng và bóng tối trôi qua. Và bạn biết điều đó chứ, nhưng bạn đã quên mất trong một khoảnh khắc. Nếu bạn nhớ điều đó, bạn sẽ bắt đầu tự cười mình: "Mình làm gì thế này? kêu à? khóc à?" Nhưng điều đó xảy ra khi bạn đọc tiểu thuyết nữa. Ít nhất có cái gì đó trên màn ảnh. Đọc tiểu thuyết thì chẳng có gì cả - không màn ảnh, không diễn viên, chẳng có gì. Chỉ trong tưởng tượng riêng của bạn mà tiểu thuyết cứ diễn ra mãi. Và bỗng nhiên đôi khi bạn cảm thấy rất hạnh phúc, và đôi khi bạn cảm thấy rất buồn; bầu không khí của tiểu thuyết bắt đầu sở hữu bạn. 


Đây đích xác là điều đang xảy ra trong cuộc sống. Cuộc sống là một sân khấu lớn, một vở kịch lớn. Và nó rất phức tạp - bởi vì bạn là diễn viên, và bạn là đạo diễn, và bạn là cuốn phim, và bạn là màn ảnh, và bạn lá máy chiếu, và bạn là khán giả nữa. Bây giờ bạn là tất cả các tầng: một phần đóng vai trò của diễn viên, phần khác chỉ đạo, phần khác vận hành như màn ảnh, phần khác có tác dụng như máy chiếu. Và đằng sau tất cả những cái đó là thực tại của bạn - nhân chứng, người đang quan sát. 


Người quan sát này... Một khi bạn bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của nó, một khi bạn bắt đầu được lắng đọng với nó, ngày một hoà điệu với nó, thế thì bạn sẽ thấy điều Phật ngụ ý khi ngài nói tâm thức là tấm gương. Tấm gương không bao giờ bị ô uế, nó chỉ dường như vậy thôi. Bạn có thể để cả đống phân trước tấm gương; tất nhiên, nó sẽ phản chiếu đống phân đó. Nhưng dầu vậy tấm gương vẫn không bị ô uế, nó không bị ô nhiễm. 


Nó không trở nên không thuần khiết bởi vì đống phân được phản chiếu trong nó. Nó vẫn còn thuần khiết. Bỏ phân đi và tấm gương có đó trong mọi sự thuần khiết của nó. Ngay cả khi phân được phản chiếu thì tấm gương cũng vẫn không bị ô uế. Cho nên bất kì điều gì là không thuần khiết thì đều thực sự là việc phản chiếu; nó được soi gương. Và Phật nói: Nếu ông đánh sạch xỉ này, bụi của điều ác và đam mê, hạnh kiểm của ông sẽ không thể nghi ngờ được. 


Cho nên việc nhấn mạnh không vào hạnh kiểm. Sự nhấn mạnh là vào sự thuần khiết tựa tấm gương của tâm thức.
------------------------------
by : Osho

Nhãn: ,

Làm & Chơi


Thầy không bao giờ mệt vì nói sao? Sao thầy cứ nói đều đặn mọi sáng vậy? Đôi khi thầy không cảm thấy thích đi nghỉ sao? 

Tôi không phải là Thượng đế của người Ki tô giáo. Thượng đế của Ki tô giáo đã tạo ra thế giới trong sáu ngày và ngày thứ bảy ông ấy nghỉ; do đó, chủ nhật là ngày nghỉ. ''Holiday' - ngày nghỉ, nghĩa là ngày linh thiêng, ngày nghỉ của Thượng đế. 

Tại phương Đông chúng ta chưa bao giờ biết tới bất kì Thượng đế nào nghỉ cả. Chính cái ý tưởng này là kì cục : Thượng đế và việc nghỉ ngơi sao? Nghỉ ngơi là cần nếu điều bạn đang làm không phải là của trái tim bạn; thế thì bạn mệt mỏi. Khi nó là từ trái tim bạn và từ tình yêu của bạn, bạn không mệt; trong thực tế, bạn được nó nuôi dưỡng. 

Nói với các bạn, tôi cảm thấy được nuôi dưỡng. Sau khi nói với bạn tôi cảm thấy nhiều năng lượng hơn bao giờ - bởi vì đấy là tình yêu của tôi. Tôi tận hưởng nó! Đấy không phải là làm việc. 

Bạn có thể bị mệt nếu bạn làm việc. Nếu bạn chơi, làm sao bạn bị mệt được? Người ta chưa từng nghe nói về người bị mệt bởi vì chơi cả. Trong thực tế, khi mọi người bị mệt vì công việc, họ đi chơi xem như việc nghỉ - họ thư giãn. Sáu ngày họ đã làm việc trong văn phòng, trong xưởng máy, tại chợ; ngày thứ bẩy họ đi câu cá, hay họ đi chơi golf - họ chơi. Họ mời bạn bè đi picnic; họ đi xe bò trên núi. Đó là nghỉ ngơi. 

Với tôi, mọi ngày đều là ngày nghỉ. Nếu bạn yêu bất kì cái gì mình đang làm, bạn chẳng bao giờ mệt vì nó cả; nó là việc nuôi dưỡng, nó là việc cho năng lượng, nó là việc truyền sức sống. 

Nhưng tôi có thể hiểu được câu hỏi này. Câu hỏi này là từ Yoga Chinmaya - toàn bộ khái niệm của anh ấy về "làm việc" là bất ổn. Anh ấy làm việc rất miễn cưỡng. Anh ấy cố gắng vất vả để tránh công việc. Anh ấy tìm ra các cách thức và phương tiện để thoát khỏi công việc. Anh ấy cứ trì hoãn và anh ấy bao giờ cũng sẵn sàng ở đó với cái cớ tại sao công việc của mình lại bị trì hoãn. Anh ấy không yêu công việc. Do đó mới có câu hỏi này. 

Câu hỏi này không liên quan tới tôi - các bạn bao giờ cũng hãy nhớ - câu hỏi là của bạn, không phải của tôi. Nó chỉ ra điều gì đó về bạn. 

Một hôm Mulla Nasruddin nói với tôi: "Thầy có biết sự khác biệt giữa phản ứng của phụ nữ Pháp, phụ nữ Anh và phụ nữ Do Thái khi cô ấy được chồng hôn trên giường không?" 

Tôi nói, "Không, tôi không biết - bạn nói cho tôi đi." 

Anh ta nói, "Phụ nữ Pháp sẽ nói: 'Ô là la, Pierre, cái hôn của anh là ô là la.' 

"Phụ nữ Anh nói, 'Hôn cừ lắm - em nói, Winston ơi cái hôn của anh hôn cừ lắm!' 

"Phụ nữ Do Thái nói, 'Anh biết đấy, Sam, trần nhà cần sơn lại.'" 

Điều đó tuỳ thuộc vào cách bạn nhìn vào mọi sự... Bây giờ, Yoga Chinmaya giống như phụ nữ Do Thái. Cái nhìn của anh ấy về cuộc sống không phải là cái nhìn của tâm thức vui sướng. Anh ấy chỉ tránh né. Anh ấy chỉ cứ đi tìm thật nhiều cớ. Năng lượng mà anh ấy đặt vào việc đi tìm cớ sẽ đủ để làm việc. Và thế rồi anh ấy cảm thấy mặc cảm và xấu hổ. 

Công việc là sự tôn thờ. Công việc là lời cầu nguyện. 

Trong khi tôi đang nói với các bạn, đấy là việc cầu nguyện với tôi, đấy là việc tôn thờ. Bạn là ngôi đền của tôi, thượng đế của tôi. Bất kì điều gì tôi nói, tôi không chỉ nói để thuyết giảng điều gì đó. Việc thuyết giảng là sản phẩm phụ, là hệ quả. Bất kì điều gì tôi nói cũng đều là lời cầu nguyện - nó là tình yêu, nó là sự quan tâm. Tôi quan tâm tới các bạn; tôi quan tâm cũng như hoạ sĩ quan tâm tới bức vẽ của mình. 

Bạn đã bao giờ nghe nói tới Van Gogh đi nghỉ không? Bạn đã bao giờ nghe nói tới Picasso đi nghỉ không? - vâng, bạn phải đã nghe nói rồi. Ông ấy hay đi nhiều kì nghỉ, nhưng bao giờ cũng cùng với vải và bút vẽ của mình; vào kì nghỉ ông ấy cũng sẽ vẽ. Đấy không phải là ngày nghỉ không vẽ. 

Khi bạn yêu cái gì đó, thì không có ngày nghỉ - và thế thì mọi ngày của bạn đều là ngày nghỉ. Từng ngày với tôi đều là chủ nhật, đầy ánh sáng - đó là lí do tại sao tôi gọi nó là chủ nhật. Từng ngày với tôi đều là chủ nhật bởi vì nó đầy tính thiêng liêng. 

Thái độ của Chinmaya với cuộc sống là thái độ của người theo thuyết lợi ích. Điều đó không phải là vui đùa. Anh ấy lo nghĩ về công việc, căng thẳng về nó. Điều đó nữa cũng có lí do: anh ấy là người cầu toàn - và chủ nghĩa cầu toàn là căn nguyên gốc rễ của mọi chứng loạn thần kinh. Người cầu toàn là người thần kinh; chẳng chóng thì chầy người đó sẽ tạo ra ngày càng nhiều chứng thần kinh xung quanh mình. 

Tôi không phải là người cầu toàn. Tôi không bận tâm chút nào về việc là người cầu toàn. Tôi là người mang tính toàn thể. Tôi thích mọi thứ trong tính toàn bộ của nó, nhưng tôi chưa bao giờ bận tâm về tính toàn thiện của chúng. Chẳng cái gì có thể hoàn hảo trong thế giới này - và trong thực tế không cái gì nên hoàn hảo trong thế giới này, bởi vì bất kì khi nào một thứ hoàn hảo thì nó đều chết. 

Một nhà thơ quen sống với tôi trong vài năm. Ông ấy viết đi, viết lại, lại xoá bỏ nó đi, viết lại lần nữa - trong nhiều ngày cuối cùng ông ấy sẽ trau chuốt thơ của mình. Và vào lúc ông ấy cảm thấy nó đã hoàn hảo, thì tôi sẽ công bố nó đã chết. 

Thoáng nhìn đầu tiên là cái gì đó sống động - nó không hoàn hảo, có những khiếm khuyết trong nó. Thế rồi ông ấy cứ cải tiến nó, loại bỏ mọi khiếm khuyết, đem vào ngày một nhiều nhịp thơ, văn phạm, cách diễn đạt hay hơn, lời đẹp hơn, lời mang âm hưởng hơn, nhiều nhạc tính hơn. Trong nhiều tháng ông ấy sẽ trau chuốt và sửa chữa, và vào lúc ông ấy cho là đã đến lúc đưa ra báo chí thì tôi tuyên bố, "Bây giờ, ông hãy đưa nó tới bác sĩ để làm giải phẫu tử thi đi - nó chết rồi! ông đã giết chết nó." 

Bạn hãy quan sát: bố mẹ cầu toàn bao giờ cũng giết chết con cái mình. Các thánh nhân cầu toàn tự giết chết chính mình và giết chết các tín đồ của họ. Rất khó sống với thánh nhân cầu toàn - ông ấy chán thế, đơn điệu và luôn kết án. Bất kì khi nào bạn tới ông ấy thì ông ấy sẽ nhìn theo thái độ cầu toàn của mình, và bạn sẽ bị rút xuống dưới tính người của mình. Và ông ấy sẽ tận hưởng việc kết án bạn - bạn là tội nhân. Điều này là sai, điều kia là sai - mọi thứ đều sai. 

Tôi không phải là người cầu toàn. Tôi chấp nhận bạn với mọi nhược điểm con người của bạn, với mọi khiếm khuyết con người của bạn, với mọi giới hạn con người của bạn. Tôi yêu bạn như bạn đang thế. 

Tôi không nói hãy cẩu thả - đó lại là một cực đoan khác. Điều đó nghĩa là bạn không quan tâm chút nào tới mọi điều bạn làm. Người cầu toàn quan tâm quá nhiều - người đó không lo nghĩ về công việc, người đó lo nghĩ về sự hoàn hảo. Người đó có ý tưởng phải hoàn thành. 

Còn người cầu thả lại chẳng quan tâm chút nào. Với người cầu thả, thơ ca sẽ chẳng bao giờ được viết ra, còn với người cầu toàn nó sẽ được viết ra cả nghìn lẻ một lần - và vào lúc người đó công bố rằng người đó thoả mãn, thơ sẽ chết. 

Chỉ giữa hai điều này, ở đâu đó mới là cách tiếp cận toàn thể. Đừng là người cầu thả, đừng là người cầu toàn - hãy là con người! 

Chinmaya đã bị ung thư dạ dầy bởi vì thái độ cầu toàn của mình. Anh ấy trở nên lo lắng quá nhiều; anh ấy phải làm mọi thứ hoàn hảo nhất có thể được - đấy là ám ảnh. Khi nó là ám ảnh, thế thì tất nhiên bạn bị mệt mỏi, mệt đến chết vì nó. Bạn muốn tránh né nó, bởi vì một khi bạn đem bất kì việc nào vào tay mình thì bạn sẽ phát điên, bạn sẽ trở nên bị ám ảnh. 

Người ta cần sự cân bằng. Cân bằng là lành mạnh, cân bằng là mạnh khoẻ. 

Tôi không mệt chút nào. Và nếu ngày nào đó tôi mệt, tôi sẽ không nói với các bạn - bởi vì tôi sẽ không bao giờ ép buộc cái gì lên mình cả. Tôi không ép buộc điều gì lên bạn, làm sao tôi có thể ép buộc cái gì lên tôi được? Nếu tôi mệt thì kết thúc thôi! Nếu tôi không cảm thấy thích nói, thế thì tôi có thể dừng ngay giữa bài nói của mình, hay thậm chí ngay giữa câu - tôi sẽ không hoàn thành nó, bạn hãy nhớ. Khoảnh khắc tôi cảm thấy rằng tôi mệt, đấy là chỉ dẫn, một chỉ dẫn chắc chắn, rằng bây giờ tôi phải dừng. Và tôi sẽ không đợi dù chỉ một khoảnh khắc để dừng. Đó là cách tôi sống. 

Tôi không ép buộc cái gì lên bản thân mình. Bất kì cái gì tự nhiên cũng đều tốt. Thoải mái là tốt! 

----------------------------------------------------

Trích từ "Kỉ luật của siêu việt - Tập 3"

Nhãn: ,

Don't Think, Feel ! - Cuốn sách tuyệt vời nhất


Leading , not Reading.
Đó là phương châm của cuốn sách mình vừa mới đọc được ngày hôm qua.
"One minute Leading" của "Takashi Ishii" - 1 tác giả người Nhật.
( 1 cuốn sách dạy về phương pháp đọc nhanh )


Mình đã mất 2 tiếng đồng hồ sau khi đọc để đáp lại mặt đất vì những cảm giác quá sung sướng sau khi đọc ^_^. Trước đây vẫn cứ tưởng những phương pháp mình áp dụng đã gọi là đọc nhanh rồi. Nhưng vẫn tồn tại 1 cái gì đó ngoài giới hạn đang có.
Và bây giờ là đang chạm chân vào bước cuối cùng chăng.


Đi vào 1 cánh cửa mới của trí tuệ, não phải. 1 cuộc cách mạng học tập mới. 1 thế giới hoàn toàn khác của tâm trí con người. Mà đặc biệt là ai cũng có thể sử dụng - " 1 cách không khó khăn"
----------------------------------------------------------
Mình xin đi vào cụ thể những bí quyết của phương pháp "One minute Leading" của Takashi


1. Bộ não có năng lực vô hạn.
Niềm tin vào tiềm năng đó là chìa khóa để mở ra kho tàng vô tận của trí tuệ
Con người có rất nhiều khả năng về tâm trí còn chưa được khai thác và sử dụng
2. Mình có thể làm được


3.  Cảm nhận trang sách chứ không phải đọc.
( Mắt sẽ không đuổi theo các con chữ để đọc )
4. Leading là đọc = não phải, dùng trực giác nhiều hơn là suy tư, logic


5. Đọc siêu nhanh dựa trên nguyên tắc : Thời gian có thể co giãn được.
( Những lúc chờ đợi, bạn thấy thời gian trôi qua rất lâu. Nhưng khi chơi đùa vui vẻ, thời gian đi rất nhanh )
Đưa tâm trí vào trạng thái học tăng cường
6. Lặp đi lặp lại trong thời gian siêu ngắn là bí quyết của việc học tập, ghi nhớ cường độ cao


7. Đọc sách không phải để hiểu, nhớ. Nhập trực tiếp vào cảm giác
 ( Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận - Don't think, Feel ! )
8. Não phải - Màu sắc. Cảm nhận màu đen trên nền trắng


9. Mình có thể nhớ cả cuốn sách sau khi đọc mà không cần ghi chép.
10. Đọc 1 cách nhịp nhàng giúp tăng hiệu suất tiếp nhận thông tin & giảm các suy nghĩ gián đoạn


11. Tiếp nhận thông tin = mắt. Cảm nhận = trái tim & để tiềm thức tự xử lí.
Việc đọc trở thành 1 trạng thái bị động. Trở nên thụ động, không phản ứng. Mà cảm nhận nhiều hơn. Không tư duy
12. Việc xem trước và xác định mục đích đọc rất quan trọng. Cuốn sách được đọc nhiều lần chứ không phải 1 lần duy nhất


13. Đôi mắt sẽ quét trên trang giấy như chiếc đèn pha
14. Việc tiếp nhận thông tin dựa trên cơ chế : Mắt có thể thu nhận được nhiều thông tin trong 1 thoáng.


15. Học là quá trình của cảm giác, là sự "sống" - như cây nến đang cháy. Không phải việc phân tích từ lý trí.
Phân tích từ lý trí chỉ để sáng sủa thêm chứ không phải là quá trình học
16. Khi đọc - bạn hầu như không suy nghĩ gì, mà chỉ cảm nhận không gian của trang sách
( Cảm nhận điều gì đó đến từ trang sách )


17. Não phải chuyên xử lí những hình ảnh có dung lượng lớn,  nhiều thông tin
18. Có thể làm biến đổi thời gian tâm lí = Sự tập trung + Thư giãn +  Niềm tin + Tưởng tượng + Nhịp điệu


19. Mắt chỉ có tác dụng trung gian trong việc thu nhận thông tin, chứ không phải cơ quan xử lí
20. Cầm sách = tay phải. Lật sách = tay trái


21. Để cơ thể trong tình trạng thả lỏng, mơ màng khi đọc
22. Mắt nhìn tổng thể 1 đoạn sách & thu nhận theo "Ngụm thị giác"


23. Sử dụng phương pháp bóc vỏ cây khi đọc
24. Tiếp thu từng cụm từ, từng đoạn khi đọc. Không đọc riêng lẻ từng từ


25. Mở rộng tầm nhìn xung quanh
26. Mắt lướt đi trên trang giấy
( Cảm nhận sự chuyển động của mắt )


27. Đưa mắt vào trạng thái nhìn ảo ảnh 3D
( Cảm nhận nghĩ chứ không phải đọc từng từ )
Đọc = não ( Cảm giác như các con chữ in lên não mình )
Tiêu điểm mềm ( Không chú ý vào 1 điểm cụ thể - nhìn 1 vùng - quét )
----------------------------------------
by : baba33@gmail.com
( Sách có bán tại nhà sách Nguyễn Văn Cừ - đường Nguyễn Văn Cừ - Q5 - TPHCM )

Nhãn: ,

Tại sao tôi đã cố gắng, nhưng không làm được?



Bởi vì sự cố gắng đó hoàn toàn là không cần thiết. Mọi cố gắng chỉ giúp cho tâm trí ngày càng xao động và thêm căng thẳng.


Nhận biết nghĩa là bất kì cái gì xảy ra trong khoảnh khắc  đều xảy ra với ý thức  đầy  đủ; bạn hiện diện  ở  đó. Nếu bạn hiện diện khi giận dữ xảy ra, giận dữ không thể xảy ra được. Nó chỉ có thể xảy ra khi bạn 
ngủ say. Khi bạn hiện diện, biến  đổi tức khắc bắt  đầu trong bản thể bạn, bởi vì khi bạn hiện diện, nhận biết, nhiều điều đơn giản là không thể  được. 


Tất cả những cái gọi là tội lỗi là không thể được nếu bạn nhận biết. Cho nên, thực tế, chỉ có một tội lỗi thôi, và  đó là vô nhận biết. 
Từ nguyên thuỷ của sin (tội lỗi) nghĩa là bỏ lỡ. Nó không có nghĩa là phạm phải điều gì  đó sai; nó  đơn giản nghĩa là bỏ lỡ, vắng mặt. Gốc Do Thái cho từ sin (tội lỗi) nghĩa là bỏ lỡ.  


Điều  đó tồn tại trong vài từ tiếng Anh: misconduct (đạo  đức xấu), misbehavious (hạnh kiểm xấu). Bỏ lỡ nghĩa là không có đó, làm điều gì đó mà không hiện diện  ở  đó -  đây là tội lỗi duy nhất. Và đức hạnh duy nhất là gì? Trong khi bạn đang làm cái gì đó, bạn tràn đầy tỉnh táo - điều Gurdjieff gọi là tự nhớ, điều Phật gọi là chính tâm,  điều Krishnamurti gọi là nhận biết, điều Kabir đã gọi là surati. 


Hiện hữu ở đó! - đó là tất cả những điều cần thiết, không gì nhiều hơn. 
Bạn không cần thay đổi cái gì và cho dù bạn có cố gắng thay đổi, bạn cũng không thể thay đổi được. Bạn đã từng cố gắng thay  đổi nhiều thứ trong bạn. Bạn có thành công không? Bao nhiêu lần bạn  đã quyết  định không giận dữ nữa?  Điều gì  đã xảy ra cho quyết  định của bạn? 


Khi khoảnh khắc tới, bạn lại trong cùng cái bẫy: bạn trở nên giận dữ, và sau khi giận dữ đã qua, bạn lại ăn năn hối hận. Nó đã trở thành cái vòng luẩn quẩn: bạn giận dữ và rồi bạn ăn năn; thế rồi bạn lại sẵn sàng 
phạm phải điều đó lần nữa. Nhớ lấy, ngay cả khi bạn ăn năn, bạn cũng không có đó; sự ăn năn đó cũng là một phần của tội lỗi.  


Đó là lí do tại sao chẳng cái gì xảy ra cả. Bạn cứ cố gắng và cố gắng, và bạn ra nhiều quyết  định và bạn lấy nhiều lời nguyện, nhưng chẳng cái gì xảy ra cả - bạn vẫn còn như cũ. Bạn đích xác vẫn là người như khi bạn được sinh ra, thậm chí không có lấy một hơi chút thay  đổi 
xảy ra trong bạn. 


Không phải là bạn  đã không cố gắng, không phải là bạn  đã không 
cố gắng đủ, bạn đã cố gắng rồi, cố gắng và cố gắng rồi. Và bạn thất bại bởi vì đấy không phải là vấn đề nỗ lực. Nhiều nỗ lực hơn cũng chẳng ích gì. Đó là vấn đề tỉnh táo, không phải là nỗ lực. 


Nếu bạn tỉnh táo, nhiều điều đơn giản rơi rụng đi; bạn không cần vứt bỏ chúng.
------------------------------- 
Trích : Nhận biết - Osho - Dịch giả : Ngô Trung Việt

Nhãn:

Ham muốn & Mất kiểm soát


Mỗi khi bạn bị ham muốn nào đó lôi đi, Tâm trí sắp giành lấy sự kiểm soát hơi thở và cơ thể . Bạn có thể giành lại sự kiểm soát bằng cách :


- Cảm nhận hơi thở đang ngắn và dồn dập, đứt quãng.Để nó điều hòa trở lại, thư giãn


- Cảm nhận sự im lặng là không gian, những suy nghĩ ồn ào đang chạy trong khoảng không đó.
Không cần can thiệp vào đó. 1 lúc nó sẽ tự hết năng lượng và trở lại im ắng
( Đúng như theo 1 định luật vật lý. 1 hệ thống không được tiếp thêm năng lượng thì nó sẽ dần về im lặng, cân bằng. )


- Chúng ta thường tiếp thêm năng lượng cho nó 1 cách không chủ đích bằng cách đi theo nó, tìm cách giải quyết, chống lại nó... Việc tiếp thêm năng lượng đó giúp cho sự ham muốn càng được duy trì lâu hơn và tăng sức mạnh cho nó.


- Ham muốn là cơ hội để hiểu biết. Ham muốn là cơ hội lớn để hiểu sự vận hành của tâm trí riêng của bạn, cách nó vận hành. Và khi bạn đã hiểu điều đó, thì trong chính việc hiểu đó là sự biến chuyển. Ham muốn biến mất, không để lại dấu vết gì đằng sau.


- Phật nói: Ham muốn không thể nào được hoàn thành. Khi bạn nhìn vào ham muốn. Không ở đây mà cũng chẳng ở bất kì đâu khác mà ham muốn được hoàn thành, không bao giờ. Điều đó chưa bao giờ xảy ra và sẽ không bao giờ xảy ra cả - bởi vì điều đó là ngược với bản chất của ham muốn.


- Ham muốn là gì? Bạn đã bao giờ nhìn vào việc ham muốn của mình chưa? Bạn đã bao giờ đương đầu với nó chưa? Bạn đã cố gắng suy tư về nó chưa? Ham muốn là gì?


- Bạn ham muốn ngôi nhà nào đó; bạn làm việc vì nó, bạn làm việc vất vả. Bạn phá huỷ cả cuộc đời mình cho nó - thế rồi ngôi nhà có đó. Nhưng có sự hoàn thành không? Một khi ngôi nhà có đó, bỗng nhiên bạn cảm thấy rất trống rỗng - bạn cảm thấy còn trống rỗng hơn trước đây, bởi vì trước đây có mối bận tâm để đạt tới ngôi nhà này. Bây giờ nó đây rồi: ngay lập tức tâm trí bạn bắt đầu tìm cái gì đó khác để được bận tâm vào. Bây giờ có những ngôi nhà lớn hơn; tâm trí bạn bắt đầu nghĩ tới những ngôi nhà lớn hơn đó. Có những lâu đài lớn hơn... Bạn ham muốn một người đàn bà và bạn đã đạt được ham muốn của mình, thế rồi bỗng nhiên tay bạn lại trống rỗng. Lần nữa bạn bắt đầu ham muốn người đàn bà khác nào đó.


- Đây là bản chất của ham muốn. Ham muốn bao giờ cũng trong tương lai. Nó không thể nào được hoàn thành bởi vì chính bản chất của nó là vẫn còn không được hoàn thành và được phóng chiếu vào tương lai. Nó bao giờ cũng ở trên đường chân trời.


- Bạn có thể xô tới, bạn có thể chạy về đường chân trời, nhưng bạn sẽ chẳng bao giờ tới được cả: dù bạn tới đâu thì bạn đều sẽ thấy đường chân trời đã lùi ra xa. Và khoảng cách giữa bạn và đường chân trời vẫn còn hoàn toàn như cũ. Bạn có mười nghìn ru pi, ham muốn là về hai mươi nghìn ru pi; bạn có hai mươi nghìn ru pu, ham muốn là bốn mươi nghìn ru pi. Khoảng cách vẫn thế. Ham muốn vẫn tồn tại


- Ở Việt Nam có 1 câu nói rất hay thể hiện đúng bản chất sự hoạt động của ham muốn:
Lòng tham vô đáy!  ^_^
---------------------------------------
By : Baba33@gmail.com
( Tham khảo từ nhiều nguồn )

Nhãn:

Shavasana - Tư thế xác chết





Làm sao làm chủ thân thể? Điều đầu tiên là học thảnh thơi. Phật dạy cho các đệ tử của mình cách thảnh thơi. Ở phương Đông, đặc biệt, trong khoa học về yoga, có tư thế đặc biệt, shavasana.


Đây là tư thế đó: nằm dài xuống đất cứ dường như bạn chết rồi. Để cho thân thể dần dần chết đi. Hãy bắt đầu từ chân. Thực tế, hãy trao đổi với thân thể bạn; hãy nói với chân, "Chết đi, xin hãy chết đi." Và thế rồi đi lên. 


Do đó Phật không nói thảnh thơi, đi ngủ, bởi vì thế thì bạn có thể thức dậy và bạn có thể gọi mọi người khác thức dậy. Ông ấy nói, "Hãy cảm thấy chết. Hãy để thân thể chết đi trong khoảnh khắc, cứ dường như bạn chỉ là cái xác." Bạn không thể làm được gì cả. Và kiến bắt đầu bò lên bạn; bạn không thể làm được gì cả. 


Và đó thực sự là một kinh nghiệm lớn, cảm thấy giống như cái xác, và kiến bò lên mặt bạn hay muỗi đốt; nhưng bạn không thể làm gì được, bạn đơn giản là người quan sát. 
Đó là kinh nghiệm hiếm hoi để trải qua nó. Dần dần, dần dần bạn trở thành người chủ bởi việc làm thảnh thơi thân thể mình. Thân thể bạn càng căng thẳng, nó càng làm chủ của bạn. 
--------------------------------------------------------------
Trích từ "Dhammapada: Con đường của Phật - Tập 6"